Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

Nhọc nhằn đến với con chữ

Trước ngày 20-11-2009, BẠCH DƯƠNG cùng một số bạn đồng nghiệp có may mắn được làm một chuyến công tác về thăm cơ sở vật chất của một số trường ở vùng sâu, vùng xa, thật không thể hình dung nổi cuộc sống cực kỳ khó khăn vất vả của thầy và trò ở nơi đây, sau đây là một số thông tin và hình ảnh minh họa ,Bạch dương mong được sự chia sẻ của bạn đọc trên vnweblogs.Bạch Dương xin trân trọng cám ơn.




Nằm cheo leo giữa lưng chừng dốc, trường PTCS Hố Quáng Phìn là nơi học tập của hơn 500 học sinh, con em các dân tộc thiểu số sinh sống trên địa bàn xã. Ở nơi cao nguyên đá lởm chởm, khô cằn này, để đến được với "con chữ", đôi chân các em đã không ít lần rớm máu trên những nẻo đường tới trường.



Được biết, hầu hết các học sinh của trường đều là con em của những gia đình người H'Mông nghèo khổ, túng đói. Vật lộn với thiên nhiên để mưu sinh, nên hầu như chẳng mấy bậc phụ huynh biết quan tâm đến việc "học cái chữ" của con em họ. Thầy Bùi Việt Hùng - Giáo viên dạy Lý - cho biết: "Người dân vùng này chỉ trồng được cây ngô và mỗi năm chỉ trồng 1 vụ, nên đa phần túng đói quanh năm. Miếng ăn chưa đủ nên việc học của bọn trẻ cũng gặp rất nhiều khó khăn. Thêm vào đó, đây là vùng núi đá cao, thiếu nước sinh hoạt, vào mùa khô phải đi cả chục cây số mới kiếm được can nước...Nhiều em phải bỏ học để giúp đỡ gia đình"



Con đường đến trường





Đặc biệt, các thầy cô giáo của trường đang cưu mang, nuôi dưỡng em Giàng Mí Chu - học sinh lớp 5 - mồ côi cả cha và mẹ, không còn nơi nương tựa...



Khi hỏi về sự học của học sinh vùng cao, cô giáo Nguyễn Thị Hoàn - Hiệu trưởng - đã chia sẻ: "Các em ở đây còn khổ lắm, thường xuyên bỏ học vì đói...Ban Giám hiệu và các thầy cô ngoài chuyên môn, hàng tuần phải đến từng nhà vận động phụ huynh cho các em đến trường. Hiện nay, mô hình bán trú dân nuôi đã được áp dụng, các em ở xa được ăn ngủ tại trường, nhà nước hỗ trợ với mức 140 đồng/tháng, tức là khoảng 6000 đồng/ngày, ngoài ra huy động nhân dân đóng góp để giúp đỡ các em ăn học. Nhưng vẫn có trường hợp bỏ học nên chúng tôi phải duy trì việc đến nhà thuyết phục để đảm bảo sĩ số học sinh..."

Tận mắt chứng kiến những nơi ăn chốn ở và đặc biệt là bữa ăn của các em,cơm không đủ no và chỉ ăn với rau cải chấm muối hàng tháng trời!Bạch Dương không cầm nổi nước mắt .Có thể nói đó không phải là cuộc sống nữa, vậy mà thầy vẫn hàng ngày lên lớp, trò vẫn ham học, Trên đường về Hà nội, Bạch dương nghĩ miên man:Rét thế này các em sẽ mặc bằng gì cho đủ ấm?Cũng là một kiếp người, cũng là trẻ em, nhưng trẻ em ở thành phố sung sướng và no đủ quá, nghĩ rồi tự đặt câu hỏi:Ta sẽ làm được gì và bắt đầu từ đâu đây?



33 góp ý
0 Trackbacks
Bản in

góp ý

Chúc mừng 20-11







Viết bởi Hoài Khánh — 20 Nov 2009, 20:47







Viết bởi Mai Thanh Tịnh — 20 Nov 2009, 21:08



Moon vào chia sẻ với chị 20/11 đây.Moon đã từng sống ở miền nũi ,vùng sâu vùng xa nên Moon hiểu những gì chị muốn nói.

Chúc chị vui!



Viết bởi cogiaomn — 20 Nov 2009, 21:37



Chào em!

Bài viết của em cho thấy những khó khăn, thiếu thốn của các thầy cô giáo cũng như các em học sinh ở vùng sâu vùng xa...

Có thể về vật chất như trường lớp, dụng cụ, sách vở học tập...có thể trong một chừng mực nào đó còn thiếu thồn hơn ở miền xuôi, nhưng anh tin, dù trong hoản cảnh nào thì tấm lòng của thầy cô giáo, sự tận tụy trong giảng dạy, sự thương yêu dành cho các em học snh thì không bao giờ vơi cạn trong lòng các thầy cô...

Anh chúc em thật nhiều niềm vui trong ngày 20.11 này Bạch Dương nhé!

Anh.



Viết bởi nguyenngocchien — 20 Nov 2009, 21:48



Bài viết là cả một tấm lòng nhân hậu dành cho những em học sinh vùng nghèo khó.Rất quý tấm lòng em chúc em nhiều hạnh phúc !



Viết bởi DUCTIEN — 20 Nov 2009, 22:28



Nhìn qua lăng kính của thành phố tất cả đều màu hồng. Có đi về cơ sở thì lướt bằng xe con...trên cao khó mà nhìn thấy cảnh ngộ thực của thôn quê nhất là vùng núi.Một chút viện trợ của quốc tế về đến nơi cũng xẻo dọc xẻo ngang...!Con người đa cảm như Bạch Dương có lẽ làm cán bộ quản lý thì các em được nhờ đấy.Nhưng em phải có nghìn mắt nghìn tay như Phật kia. Chúc mừng Bạch Dương nhân ngày Nhà giáo.



Viết bởi Hồ Văn Thiện — 20 Nov 2009, 23:04



Chào Bạch Dương



So cũng một thời dạy học ở vùng xa xôi hẻo lánh BD ạ.

Đọc bài viết của bạn, SO nhớ lại ngày ấy, ngày nghỉ ,cả cô và trò cùng nhau đi rẫy...



Viết bởi sonata — 20 Nov 2009, 23:16







Viết bởi luuminhphuong — 21 Nov 2009, 00:06



BD cám ơn anh hoài khánh, hình ảnh cô giáo và em học sinh mà anh gửi tặng BD thật là dễ thương.BDchờ đón được đọc tiếp những bài viết rất hấp dẫn của anh.



Viết bởi bachduong57 — 21 Nov 2009, 10:42



BD hân hạnh lần đầu tiên được đón anh Mai thanh Tịnh đến thăm nhà, lại được nhận thiếp chúc mừng của anh nhân ngày 20-11, BD cám ơn anh nhiều lắm, chúc anh mạnh khỏe và an vui.



Viết bởi bachduong57 — 21 Nov 2009, 10:45



BDchào moon nhé, với BD hình ảnh những thầy cô giáo giảng dạy ở vùng sâu vùng xa được đánh giá như những anh hùng!Bởi vì thời chiến tranh sự chịu đựng gian khổ là lẽ thường vì mọi người đều như thế, nhưng ở thời nay, khi mà cuộc sống giữa miền xuôi và miền ngược còn chênh lệch quá nhiều, bên cạnh đó những cám dỗ vật chất nhiều khi làm con người dễ thay đổi,vậy mà các thầy cô vẫn làm tròn trách nhiệm lớn lao của mình, chị cảm phục thật sự em ạ, chúc mừng em đã có thời kỳ cống hiến tuổi trẻ của mình ở những nơi đầy khó khăn như thế.



Viết bởi bachduong57 — 21 Nov 2009, 10:53



Anh Chiến ạ!Hôm trước anh hỏi em là em hay đi công tác nhiều thế? Đúng vậy anh ạ, em thích khám phá ở những nơi nhiều người không muốn đến, và sau mỗi chuyến đi, cái nhìn về cuộc đời của em có nhiều thay đổi, nhất là đối với hình ảnh những em nhỏ đang rất cần được hưởng quyền tối thiểu nhất là được đi học, em cảm phục những thầy cô giáo đang thầm lặng cống hiến sức khỏe, tuổi trẻ, tình yêu , hạnh phúc của mình để mang ánh sáng văn hóa đến với đồng bào vùng sâu , vùng xa.



Viết bởi bachduong57 — 21 Nov 2009, 11:03



Em cám ơn anh ĐứcTiên đã động viên và chia sẻ với em, em chúc anh có những ngày cuối tuuần thật vui anh nhé.



Viết bởi bachduong57 — 21 Nov 2009, 11:06



BD cám ơn sự chia sẻ của anh Hồ văn Thiện(vì thơ bác trẻ quá nên cho phép em đổi cách xưng hô.He. He), cám ơn lời chúc mừng của anh.



Viết bởi bachduong57 — 21 Nov 2009, 11:15



BD chúc mừng sonata đã từng có những ngày tháng làm việc ở vùng xa, học trò ở đó chắc là nhớ bạn nhiều lắm đấy, chúc mừng bạn hạnh phúc trong những ngày nghỉ cuối tuần nhé.



Viết bởi bachduong57 — 21 Nov 2009, 11:19



BD cám ơn bạn luuminhphuong!Tấm bưu thiếp và lời chúc mừng dành cho BD nhân ngày nhà giáo, bạn làm BD nhớ nước Nga và các em học sinh bên đó quá.



Viết bởi bachduong57 — 21 Nov 2009, 11:22



Bạch Dương à , cuối bài viết em đặt ra câu hỏi : ta làm được gì và bắt đầu từ đâu , nếu rất nhiều người - nhất là những người có trọng trách - đều trăn trở và đặt cho mình câu hỏi như em , thì những nghịch lý như em thấy trong bài viết của em sẽ rất nhiều cơ hội để giải quyết . Khốn nỗi nhiều khi đó chỉ là tiếng kêu giữa sa mạc . Nên chuyện em kể ra sẽ còn tồn tại lâu dài .



Viết bởi lương tử miên — 21 Nov 2009, 19:59



Đọc bài viết của em và câu hỏi cuối cùng, khiến mọi người đều nao lòng.

Mong rằng đến 1 lúc nào đó, sẽ có điều kỳ diệu đến với các em.

Tất nhiên điều kỳ diệu đó k từ trên trời rơi xuống mà đó chính là những việc làm cụ thể từ chúng ta phải không em?



Viết bởi phuthuygaodua — 22 Nov 2009, 00:53



Rất vui vui khi BachDuong đi đến sâu xa

Chia sẻ nhọc nhằn con chữ cùng g.viên PT.

Nỗi niềm ấy " Xã Sách " lắm BD ơi !

* Ngày Nhà Giáo qua rồi .



Viết bởi MiênTrà — 22 Nov 2009, 05:24



Bạch Dương ơi! Phải nói bài viết là nỗi trăn trở sâu sắc và chân thành của BD đó, có lẽ cũng do nhiều năm em sống dạy học ở nước ngoài quen với môi trường giáo dục tiên tiến, nên em càng xốc nhiều hơn với thực tế hiện nay phải không ? Kể cả ở cái nơi mà ngày xưa ( Năm 1982-1983 khi em đang là hiệu phó của 1 trường THPT cơ sở ở Thị xã Hưng Yên ) thì so với bây giờ cũng không hơn xưa là mấy



Bài viết chân thành xúc động ghê

Mới hay vùng núi vẫn thảm thê

Một trời - một vực môi trường sống

Khác biệt thị thành với chốn quê



Viết bởi hoahuyen — 22 Nov 2009, 10:00



Xóa đói giảm nghèo ở đâu?

Sao không đến đây cho mau!

Trẻ em thiết gì học chữ

Cái đói đè nặng trên đầu!



Viết bởi lthuong — 22 Nov 2009, 16:21



Em cám ơn anh luongtumien, đúng là lời nói của em chỉ như tiếng kêu giữa sa mạc mênh mông, em biết là như thế, nhưng có ai cấm được giấc mơ đâu anh, thôi thì em cứ mơ ước đến một ngày nào đó mọi trẻ em đều được sống và hưởng mọi quyền bình đẳng như nhau!Chắc là ngày đó còn xa lắm.



Viết bởi bachduong57 — 22 Nov 2009, 20:17



Em chào chị KimThanh(PHUTHUYGAODUA), em đồng ý với ý kiến của chị , giá như ai cũng đồng lòng, đồng cảm và biết chia sẻ với đồng loại? (ở đây cụ thể là những em bé ngây thơ cho thế nào được thế), thật tội nghiệp. Em cám ơn chị nhiều vì những lời chia sẻ.An vui chị nhé.



Viết bởi bachduong57 — 22 Nov 2009, 20:26



Anh HoaHuyen thân mến, BD cám ơn sự đồng cảm của anh rất nhiều,BD cám ơn anh vẫn nhớ mái trường mà trước đây BD đã từng làm cán bộ quản lý, ở bài viết này BD không dám so sánh điều kiện học tập của học sinh nước ta với điều kiện học tập của các em học sinh ở nước ngoài vì đất nước ta còn nghèo, nền giáo dục của ta còn đang trong giai đoạn cải cách,hy vọng chúng ta sẽ sớm tìm ra giải pháp tốt nhất cho học sinh ở vùng xa, vùng sâu.Chúc anh an vui và có nhiều bài thơ hay nữ, anh nhé.



Viết bởi bachduong57 — 22 Nov 2009, 20:39



Em cám ơn anh ltruonghuong đã có sự đồng cảm của anh với đồng bào vùng sâu vùng xa, thương lắm anh ạ.



Viết bởi bachduong57 — 22 Nov 2009, 20:42



BD chào Miên Trà thân mến, bài viết này có thể coi như mấy dòng cảm nhận của BD, biết rằng mình chỉ là hạt cát trên sa mạc , nhưng BD vẫn có thể chia sẻ để tìm được sự đồng cảm của các bạn, với BD như thế cũng là hạnh phúc lắm rồi.



Viết bởi bachduong57 — 22 Nov 2009, 20:51



Chào Bạch Dương!



Anh xin lỗi vì mãi hôm nay mới vào thăm em, một cô giáo đã có 30 năm dạy học. Đúng ra là anh đã có ý định thăm hỏi nhiều giáo viên khác là blogger, nhưng rồi... biết nói thế nào đây... chỉ mong em thông cảm cho anh thôi.



Anh cũng đã nhiều lần đi lên các vùng núi cao Tây Bắc, Việt Bắc và Đông Bắc, còn ở vùng đồng bằng châu thổ phương Nam này, anh lặn lội đến nhiều vùng sâu vùng xa lắm. Một phần do sự lôi kéo của công việc sáng tác, một phần do anh có máu lãng tử trong người.



Là người có thâm niên dạy học, hẳn là em biết rồi đấy. Nếu lùi lại hơn 20 năm về trước, làm thế nào để trường ra trường, lớp ra lớp là cả một vấn đề. Ở trong Nam này, vào thời điểm ấy, nhiều ngôi trường ở vùng sâu, thật tình nó chẳng ra cái gì. Học trò đến lớp, chẳng khác nào trẻ chăn trâu ngoài đồng. Quần áo thì xộc xệch, đầu tóc vặn củ khoai củ sắn, nước da đen nhẻm và cáu bẩn, chỉ có đôi mắt là cứ đen nhánh lên niềm khát khao được học. Chúng nó đói vêu vao cả ra. Thầy cô cũng chẳng hơn gì. Thầy trò thương lấy nhau mà bám trụ với trường.



Anh nhớ những năm thuộc thập kỷ 80 của thế kỷ trước, lương tháng giáo viên chuyên môn đi lạc đường, khi về tới tay giáo viên thì toàn là tiền rách, muốn mua được món gì, cứ phải tìm cách lừa người bán hàng, mới mua được bằng chính đồng tiền do kho bạc nhà nước phát hành. Mà lương ấy, chẳng hiểu tại sao người ta lại gọi là lương, bởi nó chỉ đủ chi trả cho khoảng 20 ngày sống, theo kiểu gọi là sống để cố mà sống. Ấy thế mà rồi tất cả chúng ta cũng sống được, cũng cùng nhau vực dậy được nền giáo dục của nước nhà. Bây giờ nghĩ lại, cứ như thể cổ tích của một thời.



Có lần lên Tây Bắc, anh có gặp mấy cô giáo cắm bản ở Mường Khương. Ôi chao là giáo viên miền xuôi lên cắm bản. Núi cao vun vút. Đá sắc như dao. Nắng chan như lửa. Gió lạnh như kim. Đến bản rồi thì khó bỏ đi đâu, vì chân mềm núi cứng. Muốn ăn gì ư? Biết tìm đâu ra mà mua. Chỉ có tình còn, tình bản mới níu được chân người ở lại.



Nhiều chuyện lắm.

Anh chờ Bạch Dương viết tiếp nhen!



CHÚC EM ĐẦU TUẦN VUI KHỎE!



Anh gởi tặng em một bài thơ cũ anh viết khi lên Bắc Hà nhen! Gọi là lãng mạn của một thời em ạ.



thơ viết tặng Thào Phương



Bắc Hà

Bắc Hà

Nơi con chim Gua bay qua

Đánh rơi tiếng hót

Nơi mặt trời đi qua

Đánh rơi giọt nắng

Nơi vầng mây đi qua

Đánh rơi giọt nhớ

Noọng đánh ta rơi

Trong lúng liếng giọt tình



Bắc Hà

Bắc Hà

Rượu ngô rượu nếp

Rượu nụ cười em

Say nghiêng say ngã

Ngã vào đá núi

Đá núi phải mềm

Ngã vào ngọn gió

Ngọn gió đưa đi

Ngã vào lều nương

Yêu thương cháy đợi

Ngã vào mắt em

Sóng sánh giọt mềm



Bắc Hà

Bắc Hà

Núi cao lũng thấp

Mây vờn chân ai

Đàn môi hát đợi

Chiều buông cánh rừng

...



Dzu- htt



Viết bởi hotinhtam — 23 Nov 2009, 03:54



BDcams ơn sự chia sẻ sâu sắc của anh HỒ TĨNH TÂM, BD biết là anh rất bận vì công việc, BD cũng vậy mà, ít thời gian để chăm sóc blogs quá, cám ơn bài thơ anh đã gửi tặng BD, BD chúc anh mạnh khỏe , hạnh phúc và có nhiều tác phẩm thơ văn thật hay nữa để mọi người được đọc và chia sẻ.



Viết bởi bachduong57 — 23 Nov 2009, 13:59



Chuyến đi tình cảm... về với các em! chúc cô giáo BD luôn vui, yêu nghề và HP. Còn lão HTT, comf ướt át thế. Cứ như BD là của một mình lão. Lão còn mượn cả nhà người ta để đăng thơ. Lão xin nhớ ở đây không có ... nhuận bút đâu, mặc dù thơ rất là đường được. Ra HN nhớ phôn. PĐM nhiều rượu ngon lắm nhen.



Viết bởi Phan Đình Minh — 23 Nov 2009, 14:23



Nhiều khi ở đâu đó trong cuộc đời này, ta lại bắt gặp những hoàn cảnh thật xúc động. Nhìn, day dứt và suy nghĩ... Ta muốn dang tay ra để làm một cái gì đó dù là trong khoảnh khắc: Vỗ về, giúp đỡ, cưu mang,...

Thế rồi, mọi người lại quay về với gia đình hiện tại của mình. Cuộc sống lại trôi đi...

Và như thế, sự nghèo khổ vẫn tiếp tục theo mãi với những mảnh đời cơ cực kia.

Chúng ta phải làm gì đây ? Phải không Bạch Dương ?



Viết bởi truongvankhoa — 23 Nov 2009, 15:39
------------------------


BD cám ơn anh Trương văn Khoa!Anh đã nói đúng những điều BD cũng đã nghĩ, thật buồn là chúng ta nghĩ được , nhưng để thay đổi thì thật khó phải không anh?Chúc anh luôn vui khỏe và hạnh phúc.



Viết bởi bachduong57 — 23 Nov 2009, 21:11



BDchào anh Trương văn Khoa, BD cám ơn sự đồng cảm và chia sẻ của anh với những mảnh đời đang rất cần được sự giúp đỡ chia sẻ của cộng đồng.BD chúc anh có nhiều bài viết rất gần với cuộc sống đời thường mà BD rất thích đọc ,chúc anh khỏe và an vui anh nhé.



Viết bởi bachduong57 — 23 Nov 2009, 21:16

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét