Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

"Gà công nghiệp" Bạch Dương

Tôi : "Gà công nghiệp"




Không biết từ khi nào, mọi người trong nhà đều gọi tôi là “Gà công nghiệp”, tôi nhớ rất rõ là từ khi đang học phổ thông, hình ảnh con gà công nghiệp còn rất mờ nhạt, đến bản thân tôi cũng không hình dung ra diện mạo của chú gà công nghiệp là thế nào, nhưng tôi đã được mệnh danh là “Gà công nghiệp” từ ngày ấy! Thực lòng đôi lúc tôi cũng thấy tủi thân nhưng lâu dần thành quen với lại ngẫm thấy mình đúng là gà công nghiệp thật!



Chia sẻ với bạn đọc hai ví dụ gần đây nhất đã đến với tôi:



Lần thứ nhất:



Trời mưa, khoảng hơn 9 giờ tối bỗng có tiếng chuông, ngó ra cửa tôi thấy một nam thanh niên quần áo bê bết máu, vẻ mặt thiểu não, tôi hoảng hốt chưa hiểu điều gì, cậu thanh niên nói:



-Người nhà cháu bị tai nạn đang nằm cấp cứu bên bệnh viện bộ xây dựng, cô làm ơn cho cháu xin thêm chút tiền để đóng viện phí.



Tôi hỏi:



-Cháu thiếu nhiều không?



Cậu trả lời:



-Mỗi người cho cháu một ít rồi nên cháu thiếu 200 ngàn.



Nghĩ là ai cũng có lúc hoạn nạn, khó khăn, cực chẳng đã họ mới phải gõ cửa đi xin vào lúc mưa gió khuya khoắt thế này, tôi vội vàng vào nhà lấy 200 ngàn và không quên đưa thêm cho cậu ta một gói bánh ngọt cùng một chai nước kèm theo lời dặn:



-Cố lên cháu nhé!



Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị đi làm thì chị hàng xóm nói chuyện là tối qua cũng có một thanh niên xin tiền, quần áo bê bết máu nhưng chị không cho vì đó là bọn đi lừa, chị còn nói:



-Quần áo của nó không phải là máu mà là tiết lợn đấy, nhiều người nói là cũng bị lừa kiểu này rồi!



Tôi thầm mong cậu thanh niên ấy không phải là người nói dối, nhưng lòng tôi lại cũng muốn gia đình cậu không có người bị tai nạn như lời cậu đã nói với tôi. Người xưa có câu:



“Nhân bảo như thần bảo”, biết đâu chỉ vì câu nói dại dột của cậu ấy mà gia đình cậu ta lại mang họa thì đau lòng biết bao!



Lần thứ hai:



Thứ bảy tuần vừa rồi, một phụ nữ ăn mặc khá lịch sự, trạc gần 40 tuổi bấm chuông, nhìn thấy tôi, cô ta nhanh nhảu nói:



-Em là người của công ty vệ sinh và môi trường đóng trên địa bàn phường, chị cho em vào nhà được không ạ?



Tôi vui vẻ mời cô vào nhà, cô giải thích:



-Chuyển mùa nên chúng em tổ chức phun thuốc diệt muỗi và côn trùng, chị đăng ký và nộp 200 ngàn , chiều mai đúng 3 giờ chúng em sẽ phun thuốc, chị dọn dẹp nhà cửa nhé!



Kèm theo lời dặn, cô đưa cho tôi một hóa đơn đỏ có ghi rõ số điện thoại và địa chỉ giao dịch.



Sáng chủ nhật mẹ con Bống đến mời tôi đi chơi cùng nhưng tôi nhất quyết không đi vì còn dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón đoàn phun thuốc, đến gần 4 giờ chiều vẫn không thấy, tôi đành gọi điện thoại ghi trên hóa đơn thì: Tò tí te, hỏi tổng đài thì: “Số điện thoại này không có!”



Biết là bị lừa, và chót dọn dẹp nhà rồi nên tôi đành ra đại lý mua một hộp xịt với giá 75 ngàn về tự xịt lấy rồi sang nhà mẹ ngủ. Chuyện bị lừa giấu biến kẻo lại bị mẹ mắng vì tội hay tin người.



Không biết sẽ còn bao nhiêu lần dại không lần nào giống lần nào dành cho tôi nữa?



Ngẫm thấy danh hiệu “Gà công nghiệp” dành cho tôi quả là không oan!

Cảm nhận của Tiến sĩ Vương Cường khi đọc Hồi ức chiến tranh Trị Thiên Huế trong tôi

Cảm nhận của Tiến sĩ Vương Cường khi đọc:


Hồi ức chiến tranh "TRỊ THIÊN HUẾ TRONG TÔI"

của tác giả Đào Mai







Lời dẫn của Bạch Dương:

Hôm qua (13.3.2011) Bạch Dương thật sự rất vui và cảm động khi nhận được điện thoại của anh Vương Cường thông báo rằng anh đã đọc xong cuốn Hồi ký của Ba tôi và có viết bài cảm nhận, anh xin địa chỉ Email gửi cho tôi bài viết công phu này. Trước khi trân trọng đăng nguyên văn bài viết của anh Bạch Dương xin được bầy tỏ đôi điều:



Hè năm 2005, từ nơi xa trở về Hà nội, tôi được bác xe ôm gần nhà kể lại: "Không biết ông cụ nhà chị lên nhà xuất bản Hội nhà văn làm gì mà nhờ tôi đưa lên đó hàng chục lần, không được việc gì?"



Tôi hỏi thì ba trả lời: "Ba mang bản thảo Hồi ký chiến đấu đi nộp để họ in, nhưng không được việc". (Tôi thương cho ý nghĩ ngây thơ của ba vô cùng!).



Hè 2008, được tin ba mắc bệnh nan y, tôi quyết định trở lại quê nhà, được chăm sóc, gần gũi ba những ngày cuối cùng, tôi càng hiểu thêm niềm đam mê viết của ba qua lời người tâm sự: "Nhớ đồng đội, nhớ chiến trường, đặc biệt là chiến trường ác liệt Trị Thiên Huế những năm 1968-1972, ba muốn làm một điều gì đó để tri ân những người đã ngã xuống!"



Những trang hồi ức của ba tôi ra đời trong hoàn cảnh như vậy.



Nhớ lời ba dặn khi trao những tập bản thảo viết tay cho tôi trước khi người đi xa mãi không có ngày trở về: "Con đánh máy và cất giữ cẩn thận cho ba nhé!". Lúc ấy tôi không nói được gì ngoài từ "Vâng". Ba nắm chặt tay tôi mãi không rời!



Đó là những giờ phút cuối cùng của ba tôi vào tháng 8-2008.



Tháng 11-2010, được sự giúp đỡ nhiệt tình của nhà văn Hoàng Đình Quang, bạn học Hoa Huyền, tập hồi ức Trị Thiên Huế của ba tôi ra đời, thú thật là tôi chỉ nghĩ đơn giản: Thay vì đánh máy tôi sẽ xuất bản cho ba tập sách mà ba hằng tâm huyết khi viết và trân trọng cho đến khi nhắm mắt để con cháu giữ làm kỷ niệm, cũng là để thỏa lòng mong ước bấy lâu của người, tôi cũng nghĩ: Thời buổi xã hội đang phát triển theo xu thế hội nhập, nhiều khi những kỷ niệm về chiến tranh sẽ trở nên lạc lõng với một số người, nhiều người còn có biểu hiện "quay lưng" với quá khứ nữa ấy chứ!



Nhưng tôi đã nhầm!



Sau khi nhận sách, tôi gửi tặng các chú bác là hàng xóm, cũng là đồng đội cũ của ba ở nhà A2, nơi ba tôi đã gắn bó ở đó 25 năm, Tặng các chú các bác ở câu lạc bộ thơ mà ba tôi vẫn tham gia sinh hoạt. Tặng các đồng chí đã và đang làm việc ở Cục dân quân - Bộ tổng tham mưu, nơi ba tôi làm việc ở đó một thời gian dài cho đến khi về hưu. Mọi người đều vui và cảm động. Có một điều đặc biệt là Cục dân quân đã cử một đoàn cán bộ do đồng chí Cục trưởng đích thân mang tặng cho Bộ Chỉ huy quân sự, Ủy ban nhân dân tỉnh Thừa Thiên Huế để lưu giữ vào thư viện (50 cuốn). Sau đó vài ngày tôi có nhận được điện thoại của anh Nghĩa Chỉ huy trưởng Bộ Chỉ Huy Quân sự Thừa Thiên Huế gọi ra hỏi thăm và cảm ơn gia đình, anh cũng đánh giá cao tập Hồi ký của Ba tôi đã để lại nhiều tư liệu lịch sử cho địa phương...



Vậy là tập sách của ba tôi đã được đón nhận với tình cảm chân thành từ những người bạn, người đồng chí của ba, tôi thực sự xúc động.



Trong số bạn bè của mình, tôi có ký tặng TS Vương Cường cuốn sách của ba tôi, sau khi nhận từ tay tôi, anh nói: "Anh sẽ đọc và có cảm nhận, có điều dịp này anh đang rất bận", kèm theo lời nói, anh ấn vào tay tôi một phong bì nhỏ: "Em về mua gì thắp hương cụ hộ anh, anh sẽ đọc sách của cụ với tấm lòng của một người lính, người đồng đội cũ vì anh đã từng chiến đấu ở chiến trường đó những năm tháng ác liệt nhất". Anh làm tôi xúc động và không dám trái ý. Thời gian trôi đi, tôi cứ nghĩ lời hứa anh khó thực hiện được vì biết là anh bận lắm(xin lỗi anh vì ý nghĩ này của Bạch Dương) .



...một lần nữa anh lại làm tôi xúc động vì những điều anh đã viết, tôi nghĩ: Không đọc kỹ thì không thể viết "kỹ" được đến thế! Và đôi khi đọc được "kỹ" nhưng không có kỹ năng viết cũng không thể viết được những câu chữ sâu sắc đến thế (như bốn chị em tôi là một ví dụ) . Tôi và chị gái của tôi (Phó giáo sư - Tiến sĩ Đào Thị Oanh) rất tâm đắc bởi hình ảnh so sánh của anh với quá khứ khoán sản trong Nông nghiệp ở miền Bắc nước ta vào thập kỷ ấy! Cũng làm nổi bật thêm ý nghĩa logic: "Tập hối ký của tác giả ĐÀO MAI như thêm một minh chứng cho ta thấy một góc nhỏ của chiến trường, trả lời thêm cho việc vì sao khoán của Kim Ngọc chưa được dùng trong thực tế." (lời anh Vương Cường)



Qua entry này, tôi muốn thay mặt gia đình gửi lời cảm ơn tới những người đồng chí, người bạn của ba, các anh, chị và bạn bè của tôi, cảm ơn anh đã dành thời gian đọc cuốn Hồi ức của ba tôi với tình cảm đặc biệt và có lời cảm nhận tâm thành.



Tôi cũng muốn gửi lời xin lỗi bạn đọc vì một số thiếu sót trong cuốn sách như lời cảm nhận của anh Vương Cường và xin được lượng thứ.



Được sự đồng ý của anh, tôi xin chia sẻ lời cảm nhận của anh với bạn đọc vnwebogs. Cảm ơn sự đồng ý của anh và sự quan tâm của quý bạn đọc.



Đọc sách:

Hồi ức chiến tranh "Trị Thiên Huế trong tôi"

của Tác giả Đào Mai,

NXB Hội nhà văn năm 2010

Tiến sĩ Vương Cường. vnweblogs.com



Tôi được chị Bạch Dương gửi tặng tập sách “Trị Thiên Huế trong tôi” của bác Đào Mai, thân phụ của chị, khi sách vừa ra. Ý nghĩ phải đọc và viết một cái gì đó vì với tôi Trị Thiên Huế rất gần, có thể nói tôi và nhiều bạn tôi được sinh ra ở đó lần thứ hai. Nhưng rồi do bận nhiều việc nên cứ lần lữa mãi, trong đó có ý nghĩ chủ quan rằng, chắc hồi ức chiến tranh cũng na ná nhau, ta thắng địch thua, ca ngợi những người lính anh hùng…Thời nay lại là thời của cuộc chiến tranh khác, chiến tranh kinh tế, nghe chừng không hợp cảnh lắm. Người Trung Quốc còn bỏ Lỗ Tấn ra ngoài sách giáo khoa cơ mà!



Nhưng lời nói với chị Bạch Dương, tôi vẫn giữ. Câu nói của Abutalip vẫn nóng hổi trong tôi: "Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục, tương lai sẽ bắn anh bằng đại bác". Giữa hai chiều day dứt ấy cho đến những ngày tết, ngồi nhà tôi đọc. Không ngờ các tình tiết câu chuyện cuốn hút tôi, đọc đến hết!



Tập hồi ký có 9 mục, trong đó mục 1: Hồi ký kháng chiến chống Mỹ cứu nước xem như lời nói đầu hay tâm sự của tác giả khi viết tập sách này, mục 9 là phụ lục: Thơ.



Thật cảm động khi đọc những lời cuối sách của con gái tác giả Đào Thị Phượng.



Hồi ức chiến tranh thực sự bắt đầu từ mục 2 đến mục 8, nhưng tôi thật sự chú ý từ mục 3 đến mục 8! Bạn có thể hỏi vì sao, bởi tôi thấy từ mục 3 đến mục 8, không khí chiến trường, các câu chuyện kể tự nhiên, có kịch tính, đọc và thấy chiến tranh nơi vùng đất ác liệt nhất nhì trong chiến tranh cứ hiện về rõ nét. Tập hồi ức này cho ta sống lại những năm tháng ác liệt của cuộc chiến đấu vì độc lập tự do của đất nước. Không gian câu chuyện xẩy ra từ nơi chiến trường máu lửa và tinh thần yêu nước, xả thân của những người chiến sỹ vùng đất đó. Thời gian là những ngày tháng tổng tiến công, nổi dậy 1968, năm mà sau đó, chiến trường mở mắt cho Mỹ biết cần phải tính đến cuộc rút chân ra khỏi miền Nam. Hồi ký thật sự thành cao trào ngay trong đêm mồng 1 tết Mậu Thân. Không phải những đại đoàn quân tiến đánh các trận đánh lớn mà như một sự âm thầm của những du kích bí mật, những chiến sỹ giao liên gan vàng, dạ sắt, khi tuổi đời chưa quá 20. Những bà mẹ, những chị, những em thông minh, táo bạo, mưu trí, anh hùng, nghĩ ra nhiều cách đánh giặc với lòng nhiệt huyết dám chấp nhận hy sinh với quyết tâm tự nguyện đánh giặc bằng mọi cách. Những địa danh từ thành phố Huế đến các huyện Hương Trà, Hương Thủy…những làng Văn Xá, La Chữ, Quế Chữ…vốn quen thuộc với mọi người thời đó nay lại ngân vang trên từng trang sách. Tôi yêu “người đàn bà trong ngõ cụt”không chỉ hành động cứu người chiến sỹ cách mạng trong hoàn cảnh éo le mà còn vì chị là người sâu sắc. Tôi thương mến chị giao liên dẫn đường mà sự tự tin, bình thản giữa vòng vây giặc mà như đi làm đồng. Chị nói với tác giả: “Đồng chí đi sau tôi dăm chục bước, thấy tôi lấy nón quạt là đi bình thường. Nếu gặp giặc phải nổ súng, đồng chí cứ đi, mặc tôi đối phó với chúng”. Tôi yêu em Phức vừa 12 tuổi đã là một giao liên đầy kinh nghiệm, em hồn nhiên và tham gia đánh giặc mà cứ như đi chơi. Lặn lội đầy mưu trí giữa bốn bề là gặc nhưng khi đến hậu cứ em lăn ra ngủ thật ngon lành. Tác giả viết:” Phức nằm khoèo trên chiếc phản con ở trong phía dãy bàn ăn đánh một giấc…” Giấc ngủ của một thiên thần giữa bốn bề là giặc, tuy có an toàn hơn, nhưng ở chiến trường điều gì cũng có thể xẩy ra ví như giặc đổ bộ hay pháo bắn, máy bay ném bom…Nhưng mặc kệ, cuộc chiến còn dài cần ngủ lấy sức để tiếp tục. Tôi cũng đã theo bước chị du kích bí mật Hường và Cúc đi lại ba lần tìm cách đánh xe thư của địch, nhưng cả ba lần đều không có thuận lợi và rồi tự nghĩ ra cách đánh bọn Mỹ ngay giữa làng mình, mặc dù chỉ huy xã chưa dám đánh vì không có đường rút. Hai chị đánh giặc mà như diễn kịch! Những tên Mỹ và ngụy sống sót ngay trong lúc đó cũng không thể ngờ người chúng gặp vừa ném lựu đạn tiêu diệt 3 tên Mỹ và mấy cô gái điểm. Chỉ huy xã vẫn cân nhắc sợ mấy cô này chết mặc dù chúng cũng là những điệp viên.



Một phía khác, phía bên kia, những tên xâm lược cũng hiện lên khá rõ qua nét bút của tác giả. Những chiến sỹ biệt động cũng hiện lên như những anh hùng. Hồi ký còn cho thấy sự tài tình của cách mạng khi cài người vào làm chỉ huy, người chịu trách nhiệm cao nhất, tiểu đoàn trưởng quân ngụy. Việc đại úy bị bắt cùng 17 tên ngụy, trong đó có 4 an ninh ngụy và cuộc “đấu tranh” cũng như trốn trại giam được tác giả viết tỷ mỷ, có lớp lang, có kịch tính thật sự thu hút. Chỉ có người chỉ huy cao nhất ở đó và chúng ta, những người đọc mới biết được đại úy là “người đàng mình”. Hồi ký cũng cho thấy sự hy sinh cao đẹp của những chiến sỹ cách mạng trên chiến trường đánh giặc. Họ không hề có giây phút cân nhắc, tất cả vì độc lập dân tộc, họ là những anh hùng trong lòng bạn đọc.



Tác giả không phải nhà văn nhưng là người trong cuộc. Những chuyện kể có thật, tự nhiên không thêm thắt, văn phong cũng mộc mạc nhưng sinh động lắm. Óc quan sát thật tỷ mỷ, những vật hiện hình đều có lý. Này nhé, tả trong nhà người đàn bà, cho tới giờ chưa biết tên gì và ở đâu: “ Tôi cũng chú ý ngay sát đầu giường có một cái bồ to, chắc là đựng vỏ bào, vì ngay cạnh đó trên nền nhà là một đống lốn nhổn mùn cưa, củi vụn…” Một thí dụ này cũng cho thấy sự tả khá tinh tế, ta biết ngay là người đàn bà nghèo. Tôi nhớ SêKhốp có nói đại ý, khi tả trong truyện nếu có khẩu súng treo trên tường thì khẩu súng ấy phải bắn trong câu chuyện. Bạn thấy cái bồ ấy, chính là nơi khi người đàn bà biết chắc người đang nhờ sự giúp đỡ của mình là quân giải phóng “thì chị chỉ tay vào góc nhà: - Anh núp vào kia đi. Trong cái bồ ấy!"



Khi đọc tập hồi ký này, tôi lại liên hệ tới một sự việc cùng xẩy ra ở miền Bắc cùng xấp xỉ thời gian hồi ký quan tâm. Đó là chuyện khoán của bí thư tỉnh ủy Kim Ngọc ở Vĩnh Phú. Lịch sử còn chưa xa, thế mà có người hình như đã quên hoặc không trở về đúng với lịch sử khi đó. Lịch sử - cụ thể là một phương pháp cho ta thấy đúng cái đã xẩy ra. Người ta làm phim ca ngợi, người ta viết báo ngợi ca. Đơn cử gần nhất trên báo Văn Nghệ trẻ số 1-2 ra ngày 2 và 9-1 có bài của nhà thơ Trần Quang Quý, nhan đề:”Bi kịch của “triết gia khoán mười”, kể về ông Thiết. Tôi lấy làm lạ lắm, khoán mười chẳng liên quan gì đến khoán Kim Ngọc mà ông Thiết có tham gia. Ngay cả khoán chui trước 1980, khoán 100 năm 1981 cũng chẳng dan díu gì. Tôi đã nói nhiều lần về khoán Kim Ngọc trên nhiều diễn đàn nay nhân thể nói thêm. Cuộc kháng chiến chống Mỹ của ta là cuộc đối đầu lịch sử giữa hai phe : XHCN và TBCN.

Vì vậy mà cuộc kháng chiến của ta được sự ủng hộ cả vật chất và tinh thần của nhân dân thế giới và trước hết là các nước trong phe XHCN. Tuy nhiệm vụ có lúc khác nhau nhưng giữa hai miền Nam – Bắc có mối quan hệ mật thiết với nhau. Quyết tâm giành độc lập dân tộc đã được khắc lên trên nhiều đỉnh núi” Tất cả để đánh thắng giặc Mỹ xâm lược!” “Tất cả cho tiền tuyến”. Hợp tác xã nông nghiệp không chỉ là mô hình kinh tế mà còn là mô hình chính trị - quân sự như nhiều người nói. Mô hình đó đang không phù hợp với phát triển kinh tế nhưng rất phù hợp với chiến tranh. Chúng ta đang tập trung sức người, sức của cho tiền tuyến. Nhớ rằng trên chiến trường trước mậu thân chưa có dấu hiệu Mỹ phải rút quân. Chúng ta đang hướng tới mục tiêu đó bằng cách chuẩn bị tổng tiến công trên toàn chiến trường. Việc đó là quan trọng nhất và cần sự chuẩn bị thật chu đáo và chắc thắng. Mọi người đều biết lới chúc tết năm 1968 của Bác Hồ kết thúc bằng câu: "Tiến lên toàn thắng ắt về ta!" Đó là mệnh lệnh theo nghĩa đen, cả miền nam cùng nổi dậy! Cuộc tiến công, nổi dậy đó tuy chưa đủ giải phóng hoàn toàn miền Nam nhưng buộc Mỹ phải nhìn thấy con đường rút khỏi miền Nam. Cả nước là chiến trường khẩn trương chuẩn bị như thế, trong hoàn cảnh đó, miền Bắc tuy khó khăn nhưng rất yên ổn với cơ sở kinh tế - xã hội chủ yếu là HTX. Không ai dại gì làm khó mình khi đưa ra chủ trương khoán để tăng sản lượng lúa, trong khi phá vỡ cơ sở kinh tế - xã hội đang thuận lợi cho cuộc kháng chiến. Dù có tăng đến cả trăm lần thì cũng không thể giải quyết được lương thực thực phẩm, súng ống, đạn dược cho chiến trường. Tất cả những điều đó, ai ở chiến trường thì biết sự giúp đỡ vô cùng to lớn của Liên Xô, Trung Quốc…Ngay một số tỉnh miền trung như Quảng Bình – Vĩnh linh, một phần Nghệ An, Hà Tĩnh cũng ăn gạo viện trợ. Tóm lại việc khoán của anh Kim Ngọc đáng trân trọng nhưng chưa phù hợp với điều kiện cụ thể của đất nước khi đánh giặc là nhiệm vụ hàng đầu, phát triển kinh tế là thứ hai!



Tập hối ký của tác giả ĐÀO MAI như thêm một minh chứng cho ta thấy một góc nhỏ của chiến trường, trả lời thêm cho việc vì sao khoán của Kim Ngọc chưa được dùng trong thực tế.



Một vài ý kiến trao đổi thêm với các nhà làm sách:



-Thứ nhất, hồi ức hay hồi ký? Hai khái niệm này tuy có chỗ giống nhau nhưng không trùng khít. Tôi nghiêng về tác giả gọi là hồi ký chiến tranh thì đúng hơn.



-Thứ hai, cuốn sách hay rất cần kết cấu hay. Theo tôi nếu kết cấu lại thì cuốn sách dễ đọc hơn. Kết cấu đó là: phần 1 đã in, nên xem là lời nói đầu vì tác giả chỉ nói đến quan niệm viết hồi ký, chưa vào nội dung (phần này không đánh số). Phần 1 bắt đầu từ Bài học đầu tiên…phần 7 là Hồ Kim thanh, riêng phần cuối lời cuối sách (không để phần). Phần phụ lục đặt riêng là mấy bài thơ.



-Thứ ba còn lỗi chính tả, ít nhiều ảnh hưởng đến cảm xúc của người đọc …

Đàn ông và bữa cơm nhà

Bài của Bạch Dương hưởng ứng cuộc vận động viết cho chủ đề ngày quốc tế phụ nữ 8-3 do khối ĐHQG Hà nội tổ chức. (Dành cho các em nữ, nhưng cũng muốn các bạn nam tham khảo).






Đàn ông và bữa cơm nhà.



Có một thực tế: Nhiều người đàn ông được phỏng vấn nói rằng: Ấn tượng ban đầu của người phụ nữ đối với họ chính là vẻ ngoài, nhưng lại không phải là lý do số một để họ chọn cô gái đẹp về làm vợ! Người đàn ông luôn ước muốn có một người vợ biết chu toàn, khéo léo trong việc dạy dỗ con cái và có thể nấu được những bữa ăn bình dân nhưng ngon miệng. Bữa cơm nhà giúp họ cảm thấy được thư giãn, giảm bớt các sức ép do công việc căng thẳng trong ngày, cũng là sợi dây gắn kết các thành viên trong gia đình, và một yếu tố quan trọng là... đảm bảo vệ sinh.” Tuy nhiên, bữa tối của nhiều gia đình thời hiện đại đang vắng đi bóng dáng đàn ông. Có phải do “bản tính” của họ đã thay đổi, hay quan niệm của họ về gia đình không còn là quan trọng? Nhiều bà vợ thì luôn phàn nàn rằng: "Các ông chồng thích ăn ngoài đường hơn ở nhà, thích ngồi với bạn nhậu hơn là với vợ con". Vậy đâu là nguyên nhân của sự “vắng bóng” ấy?



Về mặt tâm lý: Đa số đàn ông thích được ăn cơm nhà nhưng cũng muốn thỉnh thoảng vui vẻ với bạn bè, thích được thể hiện cái “tôi” qua những lần “nhậu”. Họ không chỉ ăn bằng vị giác mà bằng cả tình cảm.



- Một người đàn ông kể rằng, vợ anh nấu nướng rất ngon, nhưng bữa ăn thường nặng nề bởi vẻ mặt cau có và những lời nói “cao giọng” của chị vợ với con cái về chuyện học hành, hoặc có khi do công việc cơ quan không thuận lợi, chị mang theo cả nỗi bực dọc về “trút” vào bữa cơm (), vì thế nhiều khi anh không thích ăn cơm nhà!



- Một người đàn ông rất thành đạt tâm sự: “Mình về nhà chỉ muốn có bữa cơm canh đạm bạc do chính tay vợ nấu mời chồng vậy mà cũng là xa xỉ. Nhiều khi sợ ăn cơm một mình, tôi ghé ăn đại ở quán bên đường cho qua bữa. Mỗi lần nói chuyện này với vợ thì cô ấy lại không muốn nghe và cho rằng chuyện nữ công gia chánh là lạc hậu, là của người giúp việc. Trông mấy đứa bạn cùng quê mỗi tối quây quần bên vợ con ăn cơm trò chuyện ấm cúng mà buồn cho mình”.



-Người đàn ông khác thì than rằng vợ mình rất nhiệt tình và cởi mở với khách của chồng nhưng nấu ăn thì rất dở, vì thế có khách hoặc người quen đến chơi thì biện pháp an toàn là ra quán!



-Những người khác thì tâm sự rằng, sợ vợ không vui vì phải “hầu” các ông trong khi đi làm về đã quá mệt mỏi nên tốt nhất anh em kéo nhau ra nhà hàng ...



-Nhiều người trong số họ đã thổ lộ thật là không tìm thấy sự ấm cúng, thư giãn trong gia đình, mà nhiều khi phải đối diện với sự mệt mỏi, không khí nặng nề, bữa cơm chỉ là hình thức do vợ làm qua quýt, vì thế người chồng cũng “thưởng thức” qua loa cho xong thủ tục.



Để có được bữa cơm gia đình đầm ấm thì vai trò của người phụ nữ rất quan trọng. Việc nấu những món ăn không cần cầu kỳ, nhưng cách lựa chọn thức ăn cần phù hợp với sở thích các thành viên sao cho vừa tiết kiệm, sạch sẽ và ngon miệng. Chỉ cần người vợ để ý một chút, biết thay đổi món ăn cho phù hợp với khẩu vị của chồng chính là nghệ thuật giữ chồng hiệu quả nhất chứ không phải chỉ là chuyện chăn gối. Đàn ông rất dễ bị rung động trước sự quan tâm chăm sóc dù là rất nhỏ của phụ nữ. Vì thế, việc nấu cơm trong gia đình vừa là bổn phận vừa là quyền lợi của phụ nữ, là dịp để chị em thể hiện sự quan tâm với chồng, con. Cũng là vũ khí để giữ gìn và bảo vệ hạnh phúc gia đình mình.



Nên chăng? Thay vì mải mê chăm chút cho sắc đẹp của bản thân, chị em hãy dành thời gian dọn dẹp cho tổ ấm của mình bằng cách học nấu những món ăn ngon miệng mà chồng mình ưa thích, đó chính là một nghệ thuật giữ chồng đơn giản mà vô cùng hiệu quả. Hãy biết tạo được không khí ấm cúng để người chồng thấy rằng không gì thay thế được bữa tối do bàn tay vợ nấu. Và họ sẽ hãnh diện khi mời bạn bè đến thưởng thức tài năng bếp núc của vợ. Đó sẽ là bí quyết để lôi cuốn, giữ chân người đàn ông luôn nhớ tới tổ ấm của mình. Và cũng để người đàn ông thấy, bữa cơm gia đình không thể thiếu vắng họ.



“Anh đi anh nhớ quê nhà

Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương”.



Món ăn thât giản dị, đạm bạc nhưng nỗi nhớ ấy bao gồm không chỉ là hợp khẩu vị mà còn chứa đựng cả sự quan tâm, tình thương mến giữa những thành viên của một mái ấm có bàn tay khéo léo, cùng nụ cười, ánh mắt dịu hiền của người vợ khiến bữa cơm thêm phần hạnh phúc.



Bên cạnh đó, nên chăng các quý anh cùng chung tay giúp vợ mình chuẩn bị cho bữa ăn tối? (đặc biệt là những đôi vợ chồng trẻ). Hạnh phúc sẽ nhân lên rất nhiều khi cả vợ và chồng cùng vào bếp, cùng thưởng thức rồi cùng nghỉ ngơi sau một ngày làm việc?



Và… điều quan trọng nữa là: Xin các quý anh (em) hãy chừng mực trong những cuộc “nhậu” vui với bạn bè để các bà xã luôn sẵn lòng đón tiếp và cảm thấy tự hào khi đựơc phục vụ các anh (em) tại tư gia? ()



Chúc mọi người, mọi gia đình cùng tìm thấy hạnh phúc trong mái ấm của mình qua những bữa cơm nhà!



Bạch Dương



Sau đây mời chị em tham khảo thêm tư liệu về thực phẩm có chức năng "hâm nóng" tình cảm trong quan hệ vợ chồng (nên lắm chứ việc bổ sung vào thực đơn hàng ngày cho bữa cơm nhà!)



P/S: Những thức ăn tốt cho đời sống tình dục.



Theo các chuyên gia: Chế độ dinh dưỡng tốt cho đời sống tình dục là ăn uống nhiều loại khoáng chất arginine, kẽm và các chất béo omega-3.

- Tránh sử dụng đường và đồ ăn nhanh có đường, điều này có thể giúp bạn không bị béo lên nhanh chóng, bởi việc bị béo lên nhanh chóng có thể là một trở ngại cho đời sống tình dục của bạn.



- Giảm sử dụng những đồ kích thích như: Trà, cà phê, sôcôla, rượu và thuốc lá. Tăng cường ăn những thực phẩm nhiều dinh dưỡng như hoa quả, rau, đồ ăn tổng hợp, các loại hạt và hạt lúa mì.



Tăng cường lượng khoáng chất arginine đặc biệt có nhiều trong cá, thịt gà tây, gà, đậu, đậu lăng, đậu phụ và các loại hạt khác. Ăn cá ngừ, cá thu, cá trích hoặc cá hồi ba lần 1 tuần. Ăn con hàu vì chúng chứa rất nhiều chất kẽm (tốt cho đàn ông).



- Ăn các loại hạt. Những loại hạt tốt nhất là: Hạt cây lanh, cây gai dầu, bí ngô, hướng dương và vừng.



- Sử dụng các loại dầu thực vật được giữ lạnh. Hãy chọn một loại dầu hỗn hợp có chứa tinh dầu hạt lanh hoặc gai dầu cho món salat, ví dụ như phun loại dầu đó lên rau thay cho bơ.



- Hãy hạn chế tối thiểu sử dụng đồ nướng, những đồ ăn được xử lý và tẩm ướp vì chúng có thể làm giảm hứng thú trong "chuyện ấy".



Những người ăn đồ ăn nhiều chất béo có xu hướng phát phì, điều này có thể là một rào cản trong khi quan hệ và làm tiêu hao năng lượng rất nhanh.



Đi kèm với chế độ ăn khoa học khiến khả năng tình dục trở nên tuyệt vời hơn là tập luyện thể thao. Lựa chọn những môn thể thao phù hợp với sức khoẻ.

Phỏng vấn đầu xuân

Mọi người thì khai bút, mình "trốn" mãi, rồi cuối cùng vẫn phải đối mặt với cuộc phỏng vấn của phóng viên báo Giáo dục (mình coi đây là lời tự thú đầu năm).


Qua đây mình muốn chia sẻ với bạn đọc, cũng là thể hiện quan điểm sống của mình. Cảm ơn sự quan tâm của quý bạn đọc.



Trong xu thế phát triển không ngừng của xã hội, người ta càng hay nói về "phong cách sống". Chị quan niệm về khái niệm này như thế nào?



Với tôi thì phong cách sống phụ thuộc vào khả năng biết thu xếp cuộc sống sao cho hài hòa giữa việc công và việc nội trợ trong gia đình, tôi luôn có ý chí phấn đấu theo xu hướng phát triển của xã hội nhưng cũng phải biết bằng lòng với những gì mình có. Tôi biết xác định đâu là hạnh phúc của mình. Tôi luôn thấy rất đầy đủ, dù tôi chẳng nhiều tiền bạc. Tôi có may mắn được thừa hưởng từ sự giáo dục của ông bà, bố mẹ nên biết coi trọng những giá trị tinh thần, tình nghĩa. Tôi không quỵ lụy tiền bạc, với tôi tiền rất quý nhưng phải là những đồng tiền do sức lao động cuả mình làm ra, có như vậy mới thấy hết được giá trị của nó và biết sống tiết kiệm, không xa hoa, lãng phí (nhưng cũng không chi li, bủn sỉn). Tiền giúp tôi làm chủ đời sống, và còn có thể giúp đỡ người khác khi cần.





Quan niệm của chị về gia đình



Tôi rất coi trọng những giá trị truyền thống, tôi có suy nghĩ dù ở bất kỳ thời điểm nào thì những giá trị tuyền thống vẫn giữ nguyên giá trị. Tôi có may mắn được học tập, nghiên cứu và làm việc một thời gian khá dài ở những quốc gia tiên tiến trên thế giới, nhưng tôi nhận thấy ở đó mọi người đều có nhu cầu hướng tới mục đích là có một gia đình hạnh phúc. Tôi luôn đề cao vai trò của chị em phụ nữ trong việc xây dựng một mái ấm hạnh phúc và đương nhiên để chị em phụ nữ làm tốt thiên chức của mình thì không thể thiếu sự giúp đỡ của phái mày râu.



Tôi nghĩ một người dù có thành đạt, giàu có đến đâu di chăng nữa, nhưng gia đình không hạnh phúc, con cái hư hỏng thì cũng chỉ là số 0!



Theo tôi thì để nuôi một đứa trẻ không khó, chỉ cần bản năng và kinh nghiệm thì mẹ nào cũng có thể nuôi con được, nhưng dạy là một chuyện khác, phải dựa vào vốn sống. Trẻ em hư hỏng đều do sự giáo dục của người lớn, bắt đầu từ những thành viên trong gia đình, những người ông, người bà, bố mẹ...phải thực sự là những tấm gương có vốn sống tốt cho con trẻ. Tôi không tin vào câu lý thuyết:" Cha mẹ sinh con, trời sinh tính!"





Với chị thì người phụ nữ hiện đại cần có những đức tính nào?



Quá trình giải phóng phụ nữ đã tạo điều kiện cho người phụ nữ nói chung và bạn gái nói riêng bước ra ngoài phạm vi gia đình và công việc nội trợ, tham gia vào các họat động xã hội và bình quyền với nam giới trên mọi lĩnh vực. Từ đó đã hình thành những tính cách mới trước đây chưa hề có ở người phụ nữ: họ trở nên tự nhiên hơn trong quan hệ tiếp xúc với người khác giới, cởi mở, linh hoạt hơn trong giao tiếp xã hội.



Tuy nhiên, nói như thế không có nghĩa là "giới tính đang bị xóa nhòa". Bạn gái trẻ nói riêng (và người phụ nữ nói chung) vẫn cần có những tính cách gì riêng để...vẫn là nữ giới. Người bạn gái lý tưởng ngày nay ngoài vốn tri thức đã có còn cần thêm những đức tính truyền thống của phụ nữ Việt Nam từ ngàn xưa, tiêu biểu là những đức tính: Dịu dàng, duyên dáng, đức hy sinh, vị tha, khiêm tốn, ngăn nắp, gọn gàng, quán xuyến nội trợ, tiết kiệm và đặc biệt là lòng chung thủy. Tôi rất thích câu ca dao trước đây mẹ hay ru chị em tôi khi còn nhỏ: "Chồng tôi áo rách tôi thương, chồng người áo gấm xông hương, mặc người!"



Chị thường xả stress bằng cách nào? Vì sao?





Với tôi sẽ là vào bếp. Nấu ăn ngon chẳng những mình được thưởng thức, mà niềm vui sẽ nhân lên khi người thân của mình cũng khoái khẩu. Hoặc đan lát, may vá là những công việc khiến tôi quên hết mọi chuyện trên đời, những lúc đó tôi có cảm giác như được thiền!



Tôi không thuộc tuýp phụ nữ đi spa, đến thẩm mỹ viện để giải trí, làm đẹp. Ngồi một chỗ cho người khác phục vụ: gãi đầu hay đánh móng chân móng tay, tôi thấy mất thì giờ.





Chị là người làm chủ được cuộc sống. Những công việc không thể thiếu của chị mỗi ngày?





Thể dục buổi sáng, uống sữa đậu nành và món ăn ngon do tự tay mình nấu, ngâm chân nước ấm, đọc báo, nghe nhạc. Tất nhiên công việc chuyên môn ở trường thì không thể bỏ qua được rồi.





Nguyên tắc sống chị muốn giữ cho riêng mình là gì?





Tôi luôn xác định mình là người cho chứ không phải người nhận, nên tôi thích giúp đỡ, tạo điều kiện cho người khác. Với bản thân, tôi đơn giản, thích gần thiên nhiên, thích hoạt động thể chất, thích tìm hiểu tự nhiên và khoa học xã hội. Tôi cũng biết tự chăm sóc mình, cho mình cái quyền làm những gì mình thích và hưởng thụ những gì tôi có. Khi tự tin và say sưa với chính mình, mới có thể truyền niềm vui sống sang người khác được.





Chị có điều gì muốn nhắn gửi cho chị em cùng giới?





Tôi muốn mọi người hãy biết chăm sóc bản thân bằng thể dục, kết hợp với chế độ ăn, uống, nghỉ ngơi, thư giãn khoa học và điều độ, có sức khỏe thì sẽ có tất cả. Không gì vui hơn là khi ta được sở hữu một cơ thể khỏe mạnh cộng thêm vẻ đẹp lấp lánh của tri thức và một tâm hồn biết chia sẻ với cộng đồng. Làm được như vậy bản thân chị em sẽ tự tin để làm tốt bổn phận và trách nhiệm của mình với gia đình và xã hội.

Bàn về lời cảm ơn

Việt nam mình cũng rất ít khi nói "cảm ơn". Chuyện này cứ lặp lại nhiều lần, và gần như là một thói quen cố hữu của người Việt. Trong xu thế hội nhập, việc giao lưu văn hóa là điều không tránh khỏi. Nếu thói quen này vẫn tồn tại sẽ ảnh hưởng xấu đến hình ảnh con người và đất nước Việt trong mắt người nước ngoài. Bạch Dương xin có một vài ví dụ để chúng ta cùng suy ngẫm:




Chuẩn bị cho cuộc hội thảo, một anh bạn người nước ngoài rất nhanh nhẹn hỏi mọi người: "Có anh hay chị nào cần uống nước, tôi mang vào giúp?"



Cả phòng có nhiều người nói "yes" (nhưng không kèm theo "please"), còn người trả lời "no" ( thì không kèm theo "thanks").



Sau hội thảo, anh bạn nói với tôi: "Mình thấy bị sốc và lấy làm rất lạ là tại sao người VN không nói cảm ơn. Người nói "yes" thì thiếu "please", còn người trả lời "no" thì không kèm theo chữ "thanks"?



Tôi chỉ biết cười buồn và giải thích với bạn rằng: " Người VN từ nhỏ trẻ em không được hướng dẫn như vậy".



Tôi xin ví dụ bằng hai câu chuyện có thật :



•1- Tôi hỏi Bống: " Con có ăn bánh mỳ không?"



Bống trả lời: "Con không ăn ạ!" (như vậy với người Việt đã là ngoan rồi), nhưng không, với tôi thì Bống phải trả lời đầy đủ thế này: "Con cảm ơn bà, con không ăn ạ!"



2- Trong chuyến đi công tác, vì chỉ có mình tôi là nữ nên mấy anh nhận mang xách hàng giúp, tôi cảm ơn thì các anh nói: "Em khách sáo quá! Có thế mà cũng phải cảm ơn!"



Trong trường hợp này thì lời cảm ơn bị từ chối và từ khách sáo lại bị dùng sai! Buồn thật!



Vì quan niệm như thế nên chúng ta ngại nói lời cảm ơn và dẫn đến hình ảnh không hay trong mắt của người nước ngoài. Chúng ta có thể làm được gì để cải thiện hình ảnh đó không?



Hãy dạy cho con trẻ biết nói cảm ơn từ khi còn nhỏ, cả lúc nhận lẫn lúc từ chối lời mời. Việc này tuy nhỏ nhưng rất quan trọng trong việc hình thành nhân cách của trẻ em, nhất là giúp trẻ tránh được thái độ vô ơn.



Viết những dòng này lòng tôi chỉ muốn nhắn gửi tới mọi người mong muốn: Hãy làm đẹp cuộc sống bắt đầu từ những điều nhỏ nhất đang hiện hữu xung quanh cuộc sống của mỗi chúng ta để xã hội sẽ có thêm nhiều hành vi và thói quen tốt xuất phát từ mỗi gia đình. Gia đình tốt thì xã hội sẽ tốt.







--------------------------------------------------------------------------------

"Thày lang" của tôi

Bài viết tặng các bạn tôi. Một kỷ niệm đẹp về ngày 20-11-2010








Thời tiết Hà nội thay đổi nên chục ngày qua tự nhiên tôi bị ho, những cơn ho rũ rượi khiến tôi mệt vô cùng. Biết là không có hiện tượng viêm vì không sốt, nhưng theo lời khuyên của cô trò cũ nay đang làm việc ở Bệnh Viện Bạch Mai, tôi cũng lên đó để cho em làm các xét nghiệm, chụp chiếu cho cẩn thận. Kết luận cuối cùng là do dị ứng thời tiết. Cô trò của tôi còn nói: "Ông xã của em còn bị ho hàng tháng rồi tự nhiên hết cô ạ". Tôi nghe mà phát hoảng vì mới có mấy ngày mà tôi đã mệt mỏi, tức hết cả ngực thế này, công việc bỏ dở, nếu hàng tháng trời thì tôi biết làm sao đây?



Mặc dù tôi uống, ăn rất nhiều bài thuốc Đông-Tây y kết hợp nhưng những cơn ho bất chợt về đêm vẫn không dứt.



Sáng thứ bảy 20-11. Vì là ngày nhà giáo Việt nam nên tin nhắn và điện thoại chúc mừng liên hồi, nhiều người muốn đến thăm vì nghe tin tôi bị ốm, nghĩ đã chúc mừng nhau ở trường từ hôm trước rồi, ngại trả lời nên tôi đành tắt cả hai máy cho yên tĩnh. Sau khi ăn sáng, như những ngày nghỉ cuối tuần bình thường, tôi vào mạng đọc báo rồi vào blog của mình, bất ngờ nhận được lời trách của Thanh Thủy: "Giời ạ! Sao cứ tắt máy thế? Minh Hương từ Đà nẵng ra rất muốn gặp mà không sao liên lạc được! Hu, hu".



Tôi bèn nhắn trên blog: "Mình vẫn còn ho nên mệt không muốn đi đâu. BD trân trọng kính mời hai bạn sang nhà mình chơi hôm nay rồi làm phở cuốn? Mình ở nhà 24/24 không đi đâu. "



Sau đó tôi mở máy nói chuyện với Thanh Thủy và Minh Hương, đang nói chuyện với Minh Hương thì tôi lại ho.



Minh Hương nói: "Bạn đi mua củ cải trắng đi nhé, mình sẽ mách bạn bài thuốc rất tốt, biết đâu hợp bạn sẽ đỡ."



Trưa hôm đó sau khi chia tay các anh bloger Hà nội, đúng 2 giờ Thanh Thủy và Minh Hương đến nhà tôi chơi theo lời mời của tôi, cùng đi có cả anh Tùng Minh. Tôi có ý định đãi bạn mình một bữa phở bò cuốn nhưng ra chợ mua thì hết bánh, đành rẽ vào một nhà hàng mua tạm một ít, đang cân nhắc xem ngoài phở cuốn tôi còn muốn bạn được thưởng thức những món ăn mang hương vị Hà nội nhưng chưa nghĩ ra món gì.



Chợt nghĩ: Bạn mình đi lại mấy ngày nay, sẽ mệt, trưa nay chắc là các anh đãi món gì đó sẽ nhiều đạm rồi, tôi quyết định làm món bún thang cho bạn ăn đỡ ngán và theo như trong sách thì món này có tác dụng tăng cường sinh lực, đặc biệt tốt cho những người vừa uống rượu xong hoặc đi đường dài (công việc chuẩn bị rất nhanh nhưng chỉ còn thiếu giò lụa và thịt gà vì trưa muộn, mọi người đã nghỉ không bán hàng, phải chờ đến chiều mới mua được).



Chuyện trò ríu rít hàn huyên một hồi, Minh Hương giúp tôi làm bài thuốc chữa ho gồm củ cải trắng thái lát mỏng trộn với đường còn tôi đi chợ mua giò và thịt gà.



Hàng tuần lễ mệt mỏi tôi không rời bước ra khỏi nhà, vậy mà khi có bạn đến chơi, người tôi khỏe và nhanh nhẹn đến lạ thường, món bún thang không khó nhưng kỳ công ở chỗ trứng tráng phải thật mỏng, mọi nguyên liệu đều phải thái chỉ, nhưng có lẽ do vui nên tôi thao tác rất nhanh, sau hai tiếng đồng hồ, chúng tôi được ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả.



Đúng 5 giờ tôi gọi xe đưa Minh Hương lên đường vào Đà nẵng, trước khi đi Minh Hương còn dặn tôi: "Cố ăn củ cải nhé!", và tôi nghiêm túc thực hiện lời dặn của bạn, đêm đó tôi được ngủ một giấc trọn vẹn vì không có một lần ho, đến hôm nay tôi đã hết ho hẳn và đi làm trở lại, không hiểu vì do tôi hợp với món củ cải trắng trộn với đường hay do bạn Minh Hương của tôi mát tay, chỉ biết rằng, tôi đã khỏi ho sau khi ăn hết bát củ cải do bạn Minh Hương tự tay chế biến.



Cuộc gặp của chúng tôi chỉ kéo dài trong vòng ba tiếng, vừa chuyện trò, vừa nấu cho nhau ăn, nhưng đây là một kỷ niệm đẹp sẽ không bao giờ phai mờ trong ký ức của tôi về một ngày 20-11 do những người bạn từ thế giới ảo, nhưng tình cảm thì chân thật và ấm áp mang lại cho tôi. Cảm ơn các bạn của tôi (trong đó có Thanh Thủy cũng là một đồng nghiệp với tôi), cảm ơn Bà lang Minh Hương đã cho tôi một bài thuốc chữa ho rất hiệu nghiệm: Củ cải trắng thái mỏng trộn với đường.



Tôi cũng muốn ai đó đang ho, hãy thử xem!











Thanh Thủy-Bạch Dương-Minh Hương.







Thanh Thủy-Bạch Dương-Tùng Minh

ẢO THẬT - BUỒN VUI

(Cảm tác của HoaHuyền khi đọc bài của BD)



Ảo - thật - buồn - vui tại chính ta

Ân tình kết nối khắp gần xa

Thơm Hương Đà Nẵng không kênh kiệu (Minh Hương)

Chung Thủy Đông anh chẳng điệu đà (Thanh Thủy)

New York lên đồng bung nốt nhạc (Thanh Chung)

Pa ri xuống tóc giục lời ca (Nico)

Năm châu bằng hữu như gần lại

Bốn biển anh em một nóc nhà



Hoahuyen













Gặp Nico (Từ Pari về Việt nam)-Tại nhà hàng bánh tôm Hồ Tây. Nguồn ảnh từ nhà anh Lê Trường Hưởng



Hàng trên: Từ trái sang: Hà Đình Chung-Mỵ Duy Sơn-Bạch Dương-Nico-Thanh Thủy-Hạnh Duyên -Cô giáo Bình (bạn của Thanh Thủy)



Hàng dưới: Tuấn phong-Hồ Văn Thiện-Phan Chí Thắng-Ngọc Du-Văn Long-Xuân Lợi-Thanh Cao-Phạm Thanh Khương-Lê Trường Hưởng.











Bạch Dương và Thanh Chung bên Hồ Gươm (Hè 2010)









.Sau đây là một số thông tin bổ ích từ củ cải, Bạch Dương xin chia sẻ với bạn đọc:



Theo Đông y, củ cải tươi sống có vị cay, tính mát. Củ cải nấu chín vị ngọt, tính bình, quy kinh phế và vị. Củ cải có công dụng chữa nhiều bệnh khác nhau.



Củ cải trắng là củ của cây cải củ. Cải củ ngoài cách dùng củ làm thức ăn còn dùng lá (để luộc, muối dưa). Củ cải được chế biến tương đối nhiều món: thái mỏng muối dưa, luộc ăn uống nước, kho với thịt, xào với trứng hoặc thịt, nấu canh, làm gỏi, ngâm nước mắm thành món dưa ngâm, ăn quanh năm, phơi khô dự trữ để làm dưa góp.



Củ cải có nhiều tính năng, công dụng. Tập trung nhất vào nhóm chữa bệnh ở bộ máy hô hấp (ho, hen, đàm, suyễn, tức ngực, khản tiếng, mất tiếng, ho ra máu, lao) và bệnh ở bộ máy tiêu hóa (như đau vùng thượng vị, ợ chua, nôn, ăn không tiêu, chướng bụng, táo bón, lòi dom, trĩ).



Ngoài ra còn chữa một số bệnh ở bộ máy tiết niệu do thấp nhiệt (tiểu ít, tiểu dắt, buốt, tiểu đục, có sỏi; chữa một số bệnh chuyển hóa (béo, trệ, đái tháo đường...); bệnh về máu (hoạt huyết, chỉ huyết chống chảy máu khi đại tiểu tiện, lao); còn có công dụng đặc biệt là giải độc như khi bị ngộ độc khí độc do than, gas, độc của rượu, cà, hàn the và ngộ độc nhân sâm.



Theo y dược học hiện đại, cứ 100g củ cải có: nước 93,5g, protein 0,06g, chất béo 0,1g, đường tổng số 5,3g chủ yếu là các loại đường dễ hấp thụ (glucose, fructose); những chất khoáng cần cho cơ thể như canxi 32mg, photpho 21mg, sắt 0,6mg, mangan 0,41mg, bromine 7mg...; các vitamin nhóm B như B1 0,02mg, B2 0,03mg, niacin 0,3mg, vitamin C 25mg và nhiều loại axit amin.



Chúng tôi xin giới thiệu một số kinh nghiệm dùng củ cải làm thức ăn và thuốc:



Hóa đờm, lợi khí, giảm ho, bổ tỳ. Có thể dùng một số món ăn bài thuốc (bánh củ cải) sau:



Bài 1: Củ cải trắng, bột mỳ mỗi thứ 500g, bột ngọt 2g, tiêu bột 1g, dầu cải 50g, muối 5g, dầu vừng 15g, thịt 300g.



Củ cải rửa sạch bào sợi, xào xơ bằng dầu cải rồi cho bột ngọt, muối, tiêu, thịt trộn để làm nhân bánh.



Bài 2: Củ cải trắng 250g, gừng tươi 15g, dầu cải 50g, bột mỳ 250g, hành 15g, thịt heo nạc 100g, muối 3g. Làm như trên.



Bài 3: Củ cải trắng 125g, hành trắng (bỏ lá xanh) 50g, trứng gà 60g, vừng 5g, bột mỳ 500g, đường 50g, muối 60g, bột ngọt 5g, dầu vừng 25g, mỡ. Làm như trên.



Nguồn: Internet



Bổ sung thêm bài thuốc trị ho của anh Hà Đình Chung, mời bạn đọc tham khảo:



Chữa ho nhiều đờm: Củ cải trắng 1kg, lê 1kg, gừng tươi 250g, sữa, mật ong mỗi vị 250g. Lê gọt vỏ bỏ hạt, củ cải, gừng tươi rửa sạch thái nhỏ. Cho từng thứ vào vải xô vắt nước để riêng.

Đổ nước củ cải, lê đun to lửa cho sôi, bớt lửa cho đến khi đặc dính thì cho nước gừng, sữa, mật ong vào quấy đều đun sôi lại.

Khi nguội cho vào lọ đậy kín dùng dần, mỗi lần một thìa canh pha vào nước nóng để uống. Uống ngày hai lần.



Chữa lở loét trong miệng: Lấy 3-5 củ cải trắng, giã lấy nước để ngậm. Mỗi lần ngậm 5-10 phút, ngậm 5-7 lần trong ngày, làm trong 2-3 ngày.

Trị khản tiếng: Lấy 3 củ cải trắng và 1 nhánh gừng tươi, rửa sạch, giã nhỏ gạn lấy nước để uống, uống trong 2 ngày.



Anh cũng chữa được ho đấy .

Bà xã còn thái thành miếng ,xâu thành chuỗi đem phơi xe khô,dã lấy nước .Trộn với mật ong +gừng.

Uống khoảng chục thìa = Khỏi ngay.



Viết bởi hadinhchung - 05 Dec 2010, 22:14

Bạn gái - Đôi điều chia sẻ

Bạn gái-Đôi điều chia sẻ


Chùm bài viết của Bạch Dương hưởng ứng cuộc thi tìm hiểu về phong cách Thanh-Lịch của người phụ nữ Thủ đô do khối ĐHQG tổ chức. Bạch Dương đã lần lượt giới thiệu sáu bài trước trên vnweblogs.com.



Bài thứ bảy:( Bài viết cho các em nữ, cũng là món quà của cô giáo dành tặng cho các em giáo sinh nữ ĐHSP nhân ngày 20-11)



So với các thế hệ phụ nữ trước kia, có lẽ chưa bao giờ người con gái Việt Nam đạt đến tầm cao trí tuệ thông minh và sắc sảo như phụ nữ bây giờ. Không ít cô gái ở độ tuổi 30 nhưng đã có bằng thạc sĩ, tiến sĩ, có người đã đảm đương những chức vụ chủ chốt trong doanh nghiệp hoặc có vị trí cao trong xã hội.



Nhưng, nhiều cô gái thời nay đánh mất đi, nói đúng hơn là làm mai một đi một số điều mà một người phụ nữ cần có, đó là một sự thật đáng tiếc!













Những kết quả khảo sát về tâm lý học và xã hội học gần đây cho thấy: Phần lớn các bạn trẻ nữ vụng về trong việc bếp núc, ngại nấu ăn. Không cần biết đến đường kim mũi chỉ, không biết cách trang trí dọn dẹp nhà cửa sao cho gọn gàng ngăn nắp. Chính vì lẽ đó nên một nhà thẩm phán tòa án dân sự cho biết những năm gần đây số lượng cuộc ly hôn xảy ra ở những đôi vợ chồng trẻ mới lấy nhau được 2-3 năm có mật độ khá dày mà nguyên nhân đổ vỡ chỉ vì những chuyện lặt vặt trong nhà. Nhiều người phụ nữ không biết cách chi tiêu, thu nhập cao nhưng chưa hết tháng đã hết tiền, nhà cửa bừa bãi, con cái nhếch nhác bẩn thỉu, vợ chồng sinh ra cãi cọ, xúc phạm lẫn nhau tình cảm vợ chồng sứt mẻ không thể hàn gắn được nữa.



Có một thực tế là nếp sống quá hiện đại đã làm một số bạn trẻ quên đi vẻ thùy mị, dịu hiền tươi tắn của người con gái. Có bạn tiết kiệm cả lời nói đến nụ cười, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng cau có, đi đâu về nhìn thấy khách của cha mẹ chỉ gật đầu chào khẽ rồi vội vàng đi về phòng riêng, hoặc chào khách nhưng kèm theo lời chào là vẻ mặt "lạnh như tiền"!. Ngày xưa những cử chỉ như vậy được các cụ gọi là "hãm tài", ngày nay được gọi là "ứng xử thiếu văn hóa!". Những bạn đó đã quên mất một trong tứ đức của người con gái đó là chữ DUNG (dung nhan tươi tỉnh chứ không phải là dung nhan được tô vẽ trang điểm cầu kỳ!).



Một điều đáng tiếc nữa là cách nói năng: Trong khi miền Bắc có từ "vâng" duyên dáng nhẹ nhàng, miền Trung và miền Nam có tiếng "dạ" ngọt ngào và dễ thương, bây giờ những từ ấy được nhiều bạn nữ thay thế bằng tiếng "ok" một cách tùy tiện và xen vào trong câu nói coi như "mốt" nghe thật vô cảm và cộc lốc!



Trong một hội thảo về xã hội học, một nhà nghiên cứu về xã hội học đã tâm sự: "Các cô gái hiện đại hình như đang đánh mất đi cái gì đó rất khó diễn đạt thành lời? Phải chăng đó là vẻ mềm mại dịu dàng, duyên dáng rất đặc trưng của người con gái Việt Nam nói riêng và phụ nữ Á- Đông nói chung. Nhiều bạn mặc trang phục hở hang, khêu gợi, trang điểm quá cầu kỳ mà theo nhiều người đánh giá: "Làm cho người khác có cảm giác thấy sợ vì đó không phải là bộ mặt thật của một người phụ nữ bình thường mà là bộ mặt của một diễn viên tuồng chuẩn bị bước lên sân khấu!".



Có những loài hoa được nhiều người yêu thích không chỉ vì màu sắc rực rỡ và mùi hương thơm ngát dịu dàng của loài hoa ấy! Một người con gái được nhiều người quý mến và ngưỡng mộ không chỉ vì sắc đẹp trời cho mà còn vì cả lời ăn tiếng nói mặn mà đằm thắm, cử chỉ dịu dàng thùy mỵ. Đó là nét duyên của người con gái mà bất kỳ bạn gái nào cũng cần phải có và có thể làm được.



Hãy cố gắng trở thành một bạn gái có duyên bạn nhé! Chúc bạn thành công và luôn là hình ảnh đẹp trong lòng mọi người.