Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

Cuộc đời là triền miên những mối lo

CUỘC ĐỜI LÀ TRIỀN MIÊN NHỮNG MỐI LO


( viết cho con )



Đây chỉ là một câu chuyện nhỏ của một gia đình... Trong mỗi người Việt nam chúng ta cuộc đời là những mối lo vô tận cho đến khi nhắm mắt xuôi tay ta vẫn còn những mối lo cho con, cho cháu. Bach dương có đôi dòng tâm sự với con, xin chia sẻ với bạn đọc vnweblogs .















Với

con

gái

đầu







Con yêu quý và vô vàn thương nhớ của mẹ!

Một năm mới sắp đến, nhìn lại năm 2009 là năm đánh dấu những bước ngoặt lớn trong cuộc đời của con. Đó là việc con được nhận tấm bằng Thạc sĩ loại ưu ở độ tuổi 27 và ngày cử hành hôn lễ của con đang đến rất gần. Mẹ thấy mình là người hạnh phúc. Bên cạnh những niềm hạnh phúc lớn lao ấy mẹ vẫn còn đôi điều băn khoăn mà trước đây vì mẹ nghĩ con chưa đủ lớn nên mẹ chưa muốn cho con biết. Giờ đây khi thấy con đã thực sự trưởng thành, mẹ thấy việc chia sẻ với con là điều cần thiết. Con biết không? Ngày ba mẹ cưới nhau, vì cả hai gia đình đều nghèo ( ông bà nội con làm ruộng ở một vùng quê chiêm trũng, ông bà ngoại con là bộ đội ) bởi vậy cuộc sống của ba mẹ không tránh khỏi những mối lo cơm, áo, gao, tiền... Mọi sinh hoạt của cuộc sống đều trông vào đồng lương giáo viên ít ỏi của mẹ, còn ba con là một kỹ sư địa chất chuyên ngành thăm dò khai thác nên đồng lương đủ rải theo mỗi bước chân của ba con khi lên rừng , xuống biển. Chị con ra đời trong niềm hạnh phúc của cả hai bên nội ngoại vì là "con đầu cháu sớm". Chị con hay khóc đêm, vì thế đôi mắt mẹ thường xuyên thâm quầng vì thiếu ngủ. Nhưng được ngắm nhìn chị con khỏe mạnh kháu khỉnh, mọi mệt mỏi trong mẹ tan biến.

Với con gái thứ 2



Đó là niềm ước mơ của biết bao ông bố bà mẹ trong đó có cả mẹ của con. Khi chị con lên 3 tuổi, tuy mẹ mới 25 tuổi nhưng đã là hiệu phó của một trường phổ thông cơ sở (trường Hoàng Lê ở Thành phố Hưng yên bây giờ), mẹ tiếp tục sinh con lại là con gái ( nếu là con trai thì ông bà nội sẽ vui nhiều hơn vì ba con là con trưởng của một dòng tộc), biết vậy nên mẹ càng thương con nhiều hơn. Tháng 1-1988 một cơn đau tim đột ngột đã cướp đi sinh mạng của ba con. Khi ấy chị con mới 8 tuổi và con lên 5. Gánh nặng cuộc sống của ba mẹ con mình được trút hết lên đôi vai gày mảnh mai của mẹ, ngoài giờ lên lớp mẹ phải làm thêm nghề dệt len để có thêm chi phí cho cuộc sống. Nhiều lúc thấy con ngồi nhìn bạn Liễu nhà bên cạnh ăn bánh mì kẹp chả, mẹ thương con ứa nước mắt và có cảm giác mình là người có lỗi vì không lo được cuộc sống cho các con được đầy đủ như con người khác.

Hè năm 1988, đột nhiên ngành giáo dục có hai chỉ tiêu ra nước ngoài dạy học cho con các cán bộ sứ quán đi làm nhiệm kỳ. Mẹ đăng ký thi tuyển cho vui chứ không nghĩ mình lại được... và niềm vui đã đến, mẹ được chọn trong số rất nhiều ứng cử viên sáng giá khác. Cầm tờ giấy báo trúng tuyển trên tay, mừng khôn xiết nhưng lại lo nếu ra đi thì ai sẽ là người chăm sóc các con? Vì thế mẹ đã định rút lui. Được ra nước ngoài dạy học là niềm mơ ước của rất niều người nên ông bà ngoại đã động viên mẹ hãy cố gắng gạt nước mắt ra đi làm kinh tế. Chuỗi ngày nhớ thương các con bắt đầu, cứ đến bữa





Một quãng đời ở Nước Nga



ăn nhớ thương đến các con là hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Các con lớn dần theo năm tháng, mẹ con chỉ được gặp nhau vào mỗi dịp hè về, chị con xứng đáng là chị cả thương yêu và nhường nhịn con thay mẹ những khi mẹ vắng nhà. Giờ đây khi các con đã trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định với vị trí xứng đáng trong xã hội mẹ vẫn canh cánh một nỗi lo: không biết các con có biết cư xử sao cho phải phép ở ngoài xã hội không, nhất là môi trường sứ quán nơi con làm việc đòi hỏi kỹ năng giao tiếp thật là tinh tế? Hôm nay, ở nơi chín suối vong linh ông bà nội, ông ngoại và ba con sẽ thêm phần thanh thản vì





















Lên chức bà ngoại

nhìn thấy sự tirưởng thành của chị em con. Mẹ hạnh phúc hơn bao giờ hết vì có các con đồng hành trong quãng đời còn lại, cảm ơn sự có mặt của con trên cõi đời này, các con luôn là động lực để mẹ tiếp tục sống và làm việc. Dẫu bờ vai mẹ không đủ rộng và vững chãi nhưng sẽ là điểm tựa, là bến đỗ bình yên nhất cho các con những khi các con cần được chia sẻ động viên. Dẫu các con đã trưởng t hành, nhưng đồng hành với sự trưởng thành ấy vẫn là những mối lo của mẹ: Mẹ lo các con không làm chủ được bản thân trong những tình huống khó xử của cuộc sống. Hãy làm vui lòng mẹ như các con đã làm mẹ vui lòng trong những năm qua. Đó là món quà quý giá nhất các con ban tặng cho cuộc đời của mẹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét