Tôi muốn nhìn em mãi
Như ngày nào người thiếu nữ năm xưa...
Thuở ấy trao duyên tháng đợi -năm chờ.
Em vẫn đẹp như một thời con gái,
Vẫn dịu dàng theo tiếng hát đưa nôi,
Vẫn đằm thắm như buổi đầu thơ dại ,
Vẫn ân tình xao xuyến mãi trong tôi...
Hát đi em giọng hò sông Mã:
"Ngồi tựa mạn thuyền... ", câu quan họ làng Lim:
Hát nữa đi em, lời ca dân dã:
"Bởi nhớ thương nên phải đi tìm..."
Nhớ chăng em chuyện xưa tích cũ
Có chàng trai yêu người đẹp trong tranh?
Thương ai đó cuộc tình duyên ấp ủ
Để nghìn năm mộng đẹp không thành!
Nhớ chăng em?Đọc thiên tình sử
Dưới mái chùa Tiêu , thương Phạm Thái- Quỳnh Như
Duyên kiếp dở dang, nghĩa- tình dang dở
Năm - tháng buồn- vui, năm-tháng trông chờ...
Nhớ chăng em?Kìa xuân đã tới
Cảnh cũ người xưa?Thương nhớ - buồn vui...
Xin mượn ý xuân gửi người năm ấy
Chúc xuân này "duyên thắm mãi, không phai"
Tác giả:ĐÀO MAI
Người gửi bài:Bạch dương(Con gái của tác giả)
Thơ ĐÀO MAI
Tôi muốn nhìn em mãi
Như ngày nào người thiếu nữ năm xưa...
Thuở ấy trao duyên tháng đợi -năm chờ.
Em vẫn đẹp như một thời con gái,
Vẫn dịu dàng theo tiếng hát đưa nôi,
Vẫn đằm thắm như buổi đầu thơ dại ,
Vẫn ân tình xao xuyến mãi trong tôi...
Hát đi em giọng hò sông Mã:
"Ngồi tựa mạn thuyền... ", câu quan họ làng Lim:
Hát nữa đi em, lời ca dân dã:
-----------
"Bởi nhớ thương nên phải đi tìm..."
Nhớ chăng em chuyện xưa tích cũ
Có chàng trai yêu người đẹp trong tranh?
Thương ai đó cuộc tình duyên ấp ủ
Để nghìn năm mộng đẹp không thành!
Nhớ chăng em?Đọc thiên tình sử
Dưới mái chùa Tiêu , thương Phạm Thái- Quỳnh Như
Duyên kiếp dở dang, nghĩa- tình dang dở
Năm - tháng buồn- vui, năm-tháng trông chờ...
Nhớ chăng em?Kìa xuân đã tới
Cảnh cũ người xưa?Thương nhớ - buồn vui...
Xin mượn ý xuân gửi người năm ấy
Chúc xuân này "duyên thắm mãi, không phai"
Đ.M
Anh trình bày lại bài thơ của bác cho đẹp.
Bài thơ rất hay, rất tình cảm và cũng lãng mạn lắm em ạ!
Không chừng hồi xưa bác trai đã làm bài thơ này để tặng cho bác gái đấy...
Không như bây giờ, cái gì cũng phải là vật chất, hồi trước không có chuyện ấy, một cái khăn mù soa, một cuốn sổ tay, tuyệt vời hơn nữa là một bài thơ dành tặng cho người yêu thôi...
Viết bởi NNC — 29 Oct 2009, 13:42
Viết bởi DUCTIEN — 29 Oct 2009, 14:19
Dọc đê làng rau Má vẫn xanh
Thoảng như Liền Chị , Liền Anh
Câu ca xưa đã kết thành Nhân duyên
Viết bởi daophantoan — 29 Oct 2009, 15:37
Viết bởi bachduong57 — 29 Oct 2009, 16:36
Viết bởi bachduong57 — 29 Oct 2009, 16:40
HT chúc BD một chiều thật vui vẻ.
Viết bởi hangthuy — 29 Oct 2009, 18:08
Dưới mái chùa Tiêu , thương Phạm Thái- Quỳnh Như
Anh hoahuyen nghĩ cũng cần phải hiểu về nó đôi chút:
Mối tình Phạm Thái - Trương Quỳnh Như, Chứng tích của tình yêu tự do và lãng mạn
Mối tình của Phạm Thái Trương Quỳnh Như là một mối tình đẹp, đầy thi vị như những cuộc tình thường được ca ngợi trong thi ca hay trong tiểu thuyết.
Riêng về mặt văn học, mối tình Phạm Thái -Trương Quỳnh Như lại mang một giá trị đặc biệt. Đó là chứng tích của tình yêu tự do và lãng mạn trong thời kỳ văn học cổ điển của nước ta vào đầu thế kỷ 19.
Phạm Thái sinh ngày 19 tháng Giêng năm Đinh Dậu (26 tháng 2 năm 1777) tại làng Yên Thị, xã Yên Thường, huyện Đông Ngàn, trấn Kinh Bắc (nay thuộc Gia Lâm, Hà Nội).
Ông là con Trạch Trung hầu Phạm Đạt, một võ tướng cao cấp đời Cảnh Hưng, đã khởi chống Tây Sơn nhưng thất bại.
Nối chí cha, năm 20 tuổi, Phạm Thái đi ngao du nhiều nơi để tìm và kết giao với người cùng chí hướng. Ông gặp Phổ tỉnh thiền sư (Trương Quang Ngọc), Nguyễn Đoàn rồi cùng nhau chống Tây Sơn, nhưng không thành công.
Bị truy nã, ông cắt tóc, đội lốt nhà sư, vào tu ở chùa Tiêu Sơn (tức chùa Thiên Tâm nằm trên lưng chừng núi Tiêu, nay thuộc xã Tương Giang, huyện Tiên Sơn, tỉnh Bắc Ninh), đặt đạo hiệu là Phổ Chiếu Thiền sư[1].
Đi tu được mấy năm, thì bạn ông là Thanh Xuyên hầu Trương Đăng Thụ (người làng Thanh Nê, thuộc huyện Kiến Xương, trấn Sơn Nam, nay thuộc tỉnh Thái Bình[2]), đang làm quan ở Lạng Sơn, cho người đón ông lên đấy, tính chuyện phù Lê.
Một năm sau, khi ông trở về Kinh Bắc thăm nhà, thì được tin Trương Đăng Thụ bị đại thần Vũ Văn Dũng đầu độc chết[3], và đang được đem về chôn cất ở quê nhà. Phạm Thái liền đến làng Thanh Nê điếu tang bạn, rồi được cha bạn là Kiến Xương hầu lưu lại. Tại đây, Phạm Thái cùng em gái bạn là Trương Quỳnh Như, xướng họa thơ văn, rồi thầm yêu nhau. Cảm phục tài thơ của Phạm Thái, Kiến Xương hầu định gả con cho ông, nhưng người mẹ không bằng lòng, vì muốn gả cho một người giàu có tên là Trịnh Nhị.
Bị ép gả, Quỳnh Như tự tử[4], còn Phạm Thái cũng vì quá đau xót, đã rời bỏ nơi đó đi lang bạt. Quảng đời cuối của ông là những trận rượu say li bì[5], là những bài thơ văn bi quan và yếm thế.
Phạm Thái mắc bệnh rồi mất ở Thanh Hóa năm Quý Dậu (1813), lúc tuổi 36.
Viết bởi hoahuyen — 29 Oct 2009, 20:23
để cho anh ngắm khỏi mơ mòng
ai cũng bảo là em duyên quá
em xinh em đến mắt như lòng
Viết bởi nguyen xuân — 31 Oct 2009, 14:06
Chúc BD luôn vui khỏe , và luôn tự hào về người cha tài ba của mình .
Viết bởi Tuấn Phong — 01 Nov 2009, 11:09
Viết bởi bachduong57 — 03 Nov 2009, 14:39
Viết bởi bachduong57 — 03 Nov 2009, 14:43