Anh có mơ về năm - tháng cũ ?
Những ngày phơi phới tuổi hoa niên...
Ra đi, anh giã từ quê mẹ
Gửi trọn niềm thương tới mọi miền.
Dù lắm gian nguy, chẳng ngại ngần
Đường dài mê mẨn bước hành quân...
Quên chăng xóm nhỏ miền quê vắng ?
Anh có về thăm ... được mấy lần ?
Có nhớ không anh ? Người em gái
Mắt buồn thăm thẳm lúc chia phôi
Đăm đắm nhìn anh, im chẳng nói,
Lệ nhòa mi mắt... nắng chiều rơi...
Đôi lúc nhìn qua áng bụi mờ
Tưởng đâu hình ảnh phố phường xưa.
Anh mơ hết giặc, về quê cũ,
Bến nước, người thương vẫn đợi chờ...
Mê mải đường xa, anh đi mãi,
Mái tóc - thời gian đã ngả mầu...
Một sớm mai nào anh trở lại
Người trong cõi nhớ... mấy ai đâu !
Quá khứ xa xưa chợt hiện về
Một thời trai trẻ lúc anh đi.
Anh bỗng thấy lòng xao xuyến lạ
Bồi hồi giây phút nhớ thương quê...
Quê ấy nghìn năm anh vẫn nhớ
Đâu rồi ? Những bóng dáng thân yêu...
Cây đa, bến cũ, con đò nhỏ
Suy nghĩ gì anh ? Mỗi sớm chiều...
Tác giả ĐÀO MAI
Người gửi bài:BACHDUONG(Con gái tác giả)
Tưởng đâu hình ảnh phố phường xưa.
Anh mơ hết giặc, về quê cũ,
Bến nước, người thương vẫn đợi chờ..."
...........
Đọc ĐỌC TÂM SỰ VỚI MÌNH của Bác Đào Mai , Tuấn Phong thấy sao giống với tâm trang của Tuấn Phong hồi đang là "ANH BỘ ĐỘI CỤ HỒ", lúc ỏ chiến trường xa nhà thế !
Cảm ơn Bạch Dương đã đưa những bàitho cua Bac Đào Mai lên trang để TP đọc và để gợi nhớ một thời .
Viết bởi tuanphong44 — 25 Oct 2009, 18:04
Người lính hồi ấy cái sống cái chết kề cận chỉ trong gang tức, thế nhưng họ vẫn lạc quan, yêu đời, vẫn tranh thủ thời gian hiếm hoi giữa hai trận đánh để ca hát, làm thơ, hoặc tìm những mảnh kim loại từ xác máy bay Mỹ rồi gọt dũa cả tháng trời, làm nên những chiếc lược, cái hộp đựng thuốc đánh răng gửi về tặng vợ, người yêu hoặc con gái...
Những bài thơ của bác đã ra đời trong những hoàn cảnh như thế đấy Bạch Dương ạ!
Em hãy giữ gìn những bài thơ của người cha thân yêu của mình như những kỷ vật thiêng liêng nhất của cuộc đời...
Chúc em vui!
Viết bởi nguyenngocchien — 25 Oct 2009, 19:03
Viết bởi bạch dưong57 — 25 Oct 2009, 19:40
Viết bởi bachduong57 — 25 Oct 2009, 19:50
Viết bởi bachduong57 — 25 Oct 2009, 19:59
Viết bởi bachduong57 — 25 Oct 2009, 20:42
Những bài thơ của Bác Đào Mai càng đọc càng thấy hay, có lẽ nó thấm và ngấm sâu hơn đối những người đã từng có thời ở trong cuộc, khi đọc
Đôi lúc nhìn qua áng bụi mờ
Tưởng đâu hình ảnh phố phường xưa.
Anh mơ hết giặc, về quê cũ,
Bến nước, người thương vẫn đợi chờ...
bụi ở đây là bụi của những đoàn xe nối đuôi nhau ra mặt trận, là bụi chiến trường trước, trong và sau trận đánh... những giây phút hiếm hoi tĩnh lặng... người lính vẫn mơ hình ảnh phố phường xưa, mơ hết giặc, về quê cũ.... mơ thấy người thương vẫn đợi chờ... thật lãng mạn và mỏnh manh giữa gianh giới cái sống và cái chết cận kề...
Bạch Dương ơi! Tuy chận nhưng chưa hết cơ hội BD lần lượt đưa những bài thơ Của Bác lên để mọi người cùng được thưởng thức và chia sẻ, cùng hiểu thêm về một thời như thế đã qua....
Viết bởi hoahuyen — 26 Oct 2009, 06:27
Viết bởi bachduong57 — 26 Oct 2009, 10:45
Trong mơ luôn hiện bức tranh qưê
Cây đa, bến cũ, con đò nhỏ
Người ấy có còn ngóng trên đê...
Viết bởi bachduong57 — 26 Oct 2009, 15:57
Viết bởi bachduong57 — 26 Oct 2009, 18:44
Viết bởi bachduong57 — 26 Oct 2009, 18:49
Bài thơ thật hay, tác giả đã gửi gắm nỗi niềm vào trong từng lời, từng câu chữ nỗi lòng của một người xa quê hương
Bạn cho So gửi lời chúc sức khỏe đến nhà thơ Đào Mai nhé.
So lần đầu tới nhà bạn.Chúc bạn tuần mới tốt đẹp
Viết bởi sonata — 27 Oct 2009, 05:47
Viết bởi bachduong57 — 27 Oct 2009, 09:50
Viết bởi giainhan — 27 Oct 2009, 13:58
Tuổi thanh xuân căng ngực khúc quân hành
Ngày trở lại một mái chiều thao thiết
Đỏ ngực chiến công mơ mái tóc còn xanh
Viết bởi daophantoan — 30 Oct 2009, 21:36
Viết bởi bachduong57 — 31 Oct 2009, 08:34